Dạo gần đây, vì trùng hợp hay sao, mà mình lại thường tỉ tê với mọi người đôi ba câu chuyện tình.
Chuyện của bạn mình có, chuyện của ba mẹ mình có và cả chuyện mà mình "sắm" 1 vai cũng có nữa. :)))
Mình thích nghe mọi người kể về chuyện tình yêu của họ lắm. Vì lúc đó mình thấy họ trông đáng yêu vô cùng (dù cho mối tình đó có thành hay không).
Mình cũng thích kể chuyện tình yêu của mọi người nữa (dĩ nhiên là được họ đồng ý rồi). Vì mình nghĩ, chuyện yêu-thương-một-người-nào-đó là một điều tích cực và dễ thương. Vậy nên, cần phải được lưu giữ lại về sau. :)))
Và dưới đây là 3 câu chuyện tình yêu. Mình nghĩ là đủ nhẹ nhàng cho mọi người có thể thư thả đọc vào một ngày rảnh rang nào đó. :))) Hi vọng mọi người sẽ luôn nhìn thấy được tình yêu trong tim mình. :))) Ý mình ở đây, chữ “mình” là bạn ấy! =))))
- Ủa, mày mua cuốn này ở đâu vậy?
- À, cuốn này nó tặng tao đó. Rốt cuộc thì nó vẫn luôn là người biết tao thích gì nhất. :)))
- Mày thích gì nhất?
- Tao… thích nó. :)))
CÁI NẮM TAY
- Tối hôm đó là cái đêm mà trường tao diễn văn nghệ “Mừng Đảng Đón Xuân” gì gì đó. Tự nhiên, nó đứng bên cạnh tao. Ý là hồi đó tao mê nó chết mẹ mà bày đặt ngại ngại, nó đứng bên mừng gần chết mà kiểu cũng chảnh chảnh quay sang hướng khác giả vờ như hổng thấy. Đứng một hồi, thì tự nhiên tao thấy có một bàn tay quơ quàng cầm tay tao m ạ.
- Tay nó hả?
- Ừaaaaaaaaaaaaaaa, thì tao nghĩ là tay nó nên mừng quá hổng biết làm gì, đành… cầm lại chứ biết sao giờ. Cái tự nhiên nó nhìn qua tao, mặt ngạc nhiên vỡi linh hồn m ạ. Rồi sau đó hai đứa nắm tay chừng 10 phút nữa thì nó có đứa bạn gọi qua, nên thả tay tao ra. Nắm có 10 phút mà tao thấy trái đất như muốn nín thở lại luôn.
- Rồi sau đó, hai đứa bây yêu nhau được lâu hông?
- À, không. Làm gì có chuyện gì xảy ra mà lâu với mau!
- Ủa sao kì z?
- Thì hồi đó t cũng thắc mắc dữ dội là sao mà nó bật đèn xanh rồi, mà về lại lơ tao. Cũng buồn dữ dội chứ đùa. Mà sau này lớn lên, gặp lại thì nó mới nói tao biết là: “Hồi đó tui lỡ quơ tay trúng bà, mà ai dè bà nắm thiệt. Thấy cũng tội bà, mà hông biết làm sao, nên nắm lại. :))) À, còn cái đứa hồi đó gọi tui đi nhớ hông? Nó là bạn trai của tui (đến tận giờ) đó.”
- …
(C) Original Photo By Evan Kirby From Unsplash
TÌNH YÊU CỦA BA
Sinh ra đời như là một kết tinh đẹp đẽ nhất của tình yêu giữa ba và mẹ, mình được đặt tên là Trọng Nghĩa. Họ là Trần Lê - họ ghép giữa ba và mẹ.
Ba bảo, ngày mình ra đời, ba muốn mình có họ của mẹ trong tên, là để mình phải nhớ suốt đời rằng: Mẹ đã yêu thương mình ra sao và hi sinh vì mình thế nào.
Mình nghĩ, cái hành động đó của ba gọi là: tình yêu.
---
Ngày mẹ mất, ba khóc hết nước mắt. Ngày đó ba còn “điên” đến nỗi, đòi kéo điện, xây nhà gần nghĩa trang nơi mẹ nằm để ngày ngày thắp hương cho mẹ.
Nhưng rồi thì, cũng chẳng có chuyện xây nhà đâu, vì mình cản. Nên cứ thế, suốt 3 năm đầu mẹ mất, cứ chiều chiều ba và mình đều lên nghĩa trang thắp hương cho mẹ. Đến nỗi, mình xem nghĩa trang là 1 nơi quen thuộc (chẳng có 1 tí đáng sợ nào), và còn chơi cả với đám con nít ở đó nữa. :)))
Mình nghĩ, cái “điên” đó của ba gọi là: tình yêu. :)))
---
Người ta thường nhớ đến ngày sinh nhật của người còn sống và ngày đám giỗ của người đã khuất.
Nhưng, ba mình thì “kì” thật đấy; còn mẹ mình thì may mắn thật đấy. Vì ba nhớ cả ngày sinh và ngày mất của mẹ.
Năm nào đến ngày sinh nhật của mẹ, ba cũng mua một lẵng hoa tươi và một chiếc bánh sinh nhật về thắp hương cho mẹ. Có lúc, mình nói ba, ủa sao mà ba thiên vị mẹ quá, sinh nhật con ba còn không mua bánh nữa kìa. =)))
Mình nghĩ, cái “kì” đó của ba gọi là: tình yêu. =))))
---
Mãi đến sau này khi ba bị bệnh, đi lại khó khăn thì cái tần suất đi thắp hương cho mẹ mới vơi dần. Lúc mới bị bệnh dậy, ba đi còn chưa vững, nhưng thể nào, thì ba cũng phải tập đi xe máy lại bằng được.
Vì ba chỉ muốn đi thắp hương cho mẹ thôi.
Mình nghĩ, đó gọi là: tình yêu. :)))
---
Và trong cái hình phía trên này đây, phía sau là cái lá mà ba thường uống và phía trước là cái bánh mà mẹ thích ăn.
Mình thì thích cả hai. Vì, mình thương ba nên uống nước đó sao mà thấy ngon. Và, mình nhớ mẹ, nên từ năm lớp 5, mình đã ăn cái bánh này, để nhớ đến một phần về mẹ.
Mình nghĩ, đó cũng gọi là: tình yêu. :))) Nhỉ?
Comment